75. Thanksgiving

Good morning các Bác, anh chị.  Đây là Dharma Espresso cho ngày hôm nay, một ngày đặc biệt, là ngày lễ Tạ ơn hay là ngày Thanksgiving, cho nên Thầy xin Happy Thanksgiving tất cả các Bác, anh chị.

Thưa các Bác, anh chị.  Chân tâm cũng như mặt trời, lúc nào cũng lan tỏa sự sáng suốt.  Chân tâm là mặt trời tuyệt đối lan tỏa ánh sáng tới bóng tối tương đối mà lúc nào cũng có chủ thể đối tượng, có và không, đúng và sai, mình với người, tốt với xấu.  Khi mặt trời hừng đông chiếu ánh sáng ra làm cho bóng tối biến mất thì nó ví với chân tâm mình lan tỏa ánh sáng tới những phạm trù sắc, thọ, tưởng, hành, thức.  Phạm trù nói cho dễ hiểu là con người của mình, quan hệ mình với người khác, và tất cả những chuyện mình làm xung quanh.

Ánh sáng chân tâm khi lan tỏa ra tới bóng tối còn mang một cái tên gọi là Tri ân (Gratitude).  Tri ân ở đây không phải là khi người ta làm cho mình một chuyện gì tốt, mình gọi là cám ơn.  Tri ân là một điều đặc biệt về chân tâm, về sự sáng suốt của chân tâm, cho nên khi Bác ngộ được chân tâm, khi Bác bừng sáng lên cái chân tâm, cái ý tưởng đầu tiên nổi lên là ý tưởng cám ơn tất cả vạn duyên, vạn sự.  Khi ánh sáng đó tiếp tục lan tỏa, thì nó sẽ đi vào trong lời nói của mình, thành ra lời cám ơn, lời cảm kích; và khi ánh sáng của chân tâm hay là ánh sáng tri ân đi vào trong thái độ của mình, thì tự nhiên thái độ của mình rất là khiêm nhường, cung kính lễ phép đối với mọi sự, mọi chuyện.  Và khi ánh sáng chân tâm tiếp tục lan tỏa ra nữa, thì nó đi vào trong thọ ấm, vùng của cảm xúc, cảm tình, thì lòng tri ân, hay là ánh sáng tri ân đó biến thành hình dạng ấm áp, thân tình, chân thành.  Tri ân là một ánh sáng tự nhiên vô cùng của chân tâm tỏa ra, chớ không phải là hành động người ta làm cái gì tốt cho mình thì mình biết ơn.  Tri ân chính là ánh sáng phá vỡ cái bóng tối vô minh, chiếu vào bóng tối của ngũ ấm, đi vào trong sắc, thọ, tưởng, hành, thức.  Đặc biệt nhất là khi nó đi vào trong thân xác của mình thì tự nhiên mình cảm kích, mình không còn ghét bỏ thân xác nữa, mình thấy được sự mầu màu nhiệm của cuộc sống tạo nên thân xác này.  Và khi ánh sáng của chân tâm chiếu tỏa tới những vật sở hữu của mình, thì mình cảm thấy sự mầu nhiệm của vật chất, mình không kẹt ở thế giới vật chất, vì thế đưa tới hành động là mình muốn cho ra, muốn chia sẽ.  Nói một cách khác, tri ân là một sự sáng suốt, một sự tự tại vô cùng, lúc nào cũng nhẹ nhàng, lúc nào cũng không kẹt, không dính vào đâu, lúc nào cũng tỏa suốt cả, cái luồng ánh sáng sáng suốt đó tỏa ra tất cả mọi phương hướng, nên mình đối với cành cây, ngọn cỏ, chuyện tốt xấu, chuyện người ta mắng, chửi, chuyện thiệt, chuyện giả, tất cả mọi chuyện, mình cảm thấy nhẹ nhàng, mỉm cười mà thôi.

Các Bác có thể có được cái cảm giác này lâu lâu một lần, khi các Bác  có được cảm giác này thì các Bác hãy nhớ lấy, lúc nào cũng tập làm sao để mà cho, trạng thái tri ân này lúc nào cũng lan tỏa ra được cả, chớ không phải là chỉ có vài ba lần.  Cảm giác đó làm cho Thầy rất là sung sướng, vì khi Thầy có những sự tức giận, những nổi buồn, thì Thầy mới biết rằng là mình đã quên đi cái bản chất tri ân của ánh sáng nội tại của mình.  Khi mình nhớ lại, thì mình sẽ thấy rằng, chính những người làm mình buồn phiền thì thật quá dễ dàng để mình tha thứ, chính những người làm mình đau khổ, thì thật quá dễ dàng để mình sẽ thấy lời xin lỗi, bao dung, quá dễ dàng để mình vượt qua cái bóng tối trong nội tâm.

Cho nên các Bác biết không, mình nên mỗi giây mỗi phút hãy cảm nhận thấy ánh sáng tri ân trong lòng mình nó lan tỏa.  Bất kỳ chuyện gì, mình cầm lên, mình đụng tới, mình nhìn thấu, mình lắng nghe, đều là cơ hội để mình tri ân cả các Bác.  Bây giờ Thầy muốn kết thúc bài này bằng một bài thơ của một nhà văn độc đáo vô cùng.  Bài văn này của bà Melody Beattie, bài văn tiếng Anh nói như thế này:

“ Gratitude unlocks the fullness of life.  It turns what we have into enough, and more.  It turns denial into acceptance, chaos to order, confusion to clarity.  It can turn a meal into a feast, a house into a home, a stranger into a friend.

 -Melody Beattie

 

“ Lòng tri ân mở khai sự viên mãn của cuộc sống.  Làm những gì ta có đều được mãn túc.  Làm thói phủ nhận trở thành chấp nhận, biến hỗn loạn thành trật tự, biến rối ren thành sáng suốt.  Khiến bữa ăn thành ra bữa tiệc, làm mái nhà trở nên mái ấm, biến người lạ hoá thành người quen.”

-Tác giả: Melody Beattie

Lòng tri ân là chìa khóa mở ra sự viên mãn của cuộc sống, làm những gì mà ta có trở nên mãn túc, nó biến cái thói khước từ thành sự chấp nhận, nó biến hỗn loạn thành trật tự, nó biến rối rắm thành sáng suốt, nó làm cho một bữa ăn thành bữa tiệc, làm mái nhà thành mái ấm, làm kẻ lạ trở thành người quen.

Các Bác thấy hay không?  Nhưng mà đó chỉ nói tới một đặc tính nhỏ vô cùng của cái lòng tri ân, lòng cảm kích.  Lòng tri ân chính là cái ánh sáng nội tại, sự sáng suốt bản hữu của chân tâm, cho nên nếu mình bắt đầu tu, thì mình hãy làm như bà Melody Beattie đó, là biết cảm kích, biết chuyển hóa tất cả những cái nhỏ, bữa ăn chuyển hóa thành bữa tiệc được, một mái nhà bình thường trở thành mái ấm, những người xa lạ trở thành người bạn, người thân được.  Mình làm sao mà biến tất cả những thứ đó thành phương tiện cho ánh sáng nội tâm lan tỏa tự tại vô ngại, khi mình có chuyện gì trở ngại rồi thì ánh sáng nội tâm sẽ biến mất.  Làm sao mình biết được con người mình là con người của cái cuộc sống giác ngộ?  Bởi vì con người đó lúc nào cũng tự tại vô ngại cả, không còn chuyện gì dính bận trong lòng cả.  Đó là lý tưởng lúc nào Thầy cũng muốn đạt tới, Thầy hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ khai mở chân tâm, lúc nào mình cũng thấy vạn sự vô ngại, lúc nào mình cũng để cho ánh sáng nội tâm nó lan tỏa ra, mà ánh sáng nội tâm đó chỉ có một tên duy nhất, gọi là Tri Ân.

Cám ơn các Bác đã lắng nghe ngày hôm nay.  Thầy cám ơn tất cả các Bác đã sống với Thầy, chia buồn, chia vui, chia phần, chia tất cả những nỗi niềm của các Bác với Thầy trong nhiều năm, nhiều tháng, hoặc là trong nhiều ngày, even trong một giây phút.  Mong rằng chúng ta lúc nào cũng nhớ tới cha mẹ của mình, nhớ tới những người thân thương của mình và đừng quên chia sẻ ánh sáng và lời thân thương mình tới những người mình ghét, những kẻ mình thù vô cùng, những người mình hiểu lầm, những người bị mình không may ruồng rẫy, hãy đem tình thương của mình tới tất cả những người đó bằng ý niệm, chúng ta là một mạng lưới, chỉ là một mà thôi.  Mong rằng cuộc sống của mình không bao giờ bị kẹt ở trong cái bản ngã, trong cái mặt quá bự, và trong tinh thần lúc nào cũng thấy mình là cái rốn của vũ trụ. Hãy nghĩ rằng chúng ta là cả một cái mạng lưới tình thương, lúc nào cũng lan tỏa ánh sáng và mỗi chuyện chúng ta làm đều phản ảnh lên lòng tri ân.  Lần nữa chúc các Bác một ngày đẹp và tỉnh.

Thầy Hằng Trường thuyết giảng

Nh óm ĐánhMáy vàPhiênDịchHội Từ BiPhụngSựthực hiện – 11/23/17